… Âu Lạc, năm 250 trước công nguyên… Kể từ sau ngày lập cột đá thề (*), tiếp quản lãnh thổ Văn Lang của Hùng Duệ Vương, thục phán An Dương Vương ngày đêm nghĩ cách hợp nhất các bộ tộc trong vương quốc, đồng thời phát triển sức mạnh quân sự để chống lại thù trong giặc ngoài. An Dương Vương hiểu rõ hơn ai hết rằng khi tiếp quản lãnh thổ của Hùng Duệ Vương, đa số cư dân đều quy thuận nhưng cũng không ít quan lại cũ của vương quốc Văn Lang vẫn luôn tìm cách chống đối mình. Bên ngoài lãnh thổ vương quốc, những tên xâm lăng hiếu chiến phương bắc cũng chưa bao giờ thực sự muốn hòa bình với những tộc người Việt ở phương nam. Một trong những vấn đề lớn nhất của nhà nước Âu Lạc non trẻ là tìm vị trí xây dựng kinh đô mới. Các bề tôi của An Dương Vương chia ra nhiều luồng ý kiến khác nhau, nhưng có 3 ý kiến được bàn đến nhiều nhất. Một số bề tôi cho rằng nên dùng lại kinh đô Phong Châu của nước Văn Lang trước đây làm kinh đô cho cả vương quốc Âu Lạc. Một ý kiến khác cho rằng nên chọn kinh đô cũ của bộ tộc Lạc Việt của các vua Thục cũ làm kinh đô cho nước Âu Lạc mới. Nhưng cũng có ý kiến cho rằng nên xây dựng một kinh đô mới hoàn toàn không phải một trong hai kinh đô đã có sẵn.

Những người muốn chọn Phong Châu làm kinh đô có lý lẽ của riêng mình, họ cho rằng thành Phong Châu vốn đã được truyền qua nhiều đời vua, thành trì kiên cố, cư dân đông đúc, nếu dùng làm kinh đô cho vương quốc mới thì gần như không phải tốn thêm bao nhiêu công sức. Những người muốn chọn kinh đô cũ còn lại cũng đưa ra lý lẽ tương tự. An Dương Vương cảm thấy khó xử vì phe nào cũng có lý do của riêng mình. Hôm đó, vua ra lệnh cho Cao Lỗ đi săn cùng mình, nhưng thực chất vua muốn tham khảo ý kiển của Cao Lỗ, vị tướng quân tài giỏi và trung thành nhất của mình. Cao Lỗ cũng là người ủng hộ ý kiến xây dựng kinh đô mới hoàn toàn cho vương quốc. Trong khi đám quần thần mải mê săn bắn thú rừng, An Dương Vương thúc ngựa đến gần Cao Lỗ và lên tiếng: – Cao Lỗ, ngươi nghĩ xem vì sao bọn chúng lại muốn chọn Phong Châu làm kinh đô mới? Chàng trai trẻ vạm vỡ nãy giờ vẫn chăm chú quan sát mũi tên trên tay lập tức đáp: – Bệ hạ, chẳng phải các quan lại, tướng lĩnh đều đã đưa ra những lý lẽ rất thuyết phục đó sao. Cao Lỗ vẫn chăm chú ngắm nhìn mũi tên. An Dương Vương tỏ vẻ giận dữ: – Nhà ngươi đang giỡn với ta sao? Ta biết đó không phải suy nghĩ thật của ngươi! Cao Lỗ nghe vua nạt vậy bèn cất mũi tên đi, rồi cúi đầu thưa: – Bệ hạ, xin thứ lỗi, chỉ là thần đang mải nghĩ thôi ạ! – Mũi tên của ngươi có phép lạ hay sao mà nhìn ngắm nãy giờ? – vua nói đầy châm biếm? – Không, thưa bệ hạ, thần đang nghĩ cách chế tạo mũi tên để có thể bắn xa nhất ạ, cũng giống như bệ hạ đang nghĩ cách đặt kinh đô ở đâu để được an toàn nhất! Nghe thấy vậy, An Dương Vương có chút thoải mái, vua biết Cao Lỗ không chỉ là một viên tướng tài ba dũng mãnh, mà còn là một mưu sĩ đầy trí tuệ, mỗi câu nói của anh đều hàm chứa nhiều điều quý báu. Vua ra lệnh – Nói tiếp đi! Cao Lỗ tiếp lời: – Mặc dù dân chúng Văn Lang đều đã quy thuận coi bệ hạ là vua mới thay cho Hùng Duệ Vương, nhưng đám quần thần Văn Lang cũ thì chưa chắc đã nghĩ như vậy. Họ một mặt, họ vẫn lưu luyến vua cũ, nhưng mặt khác họ cũng rất e dè trước bệ hạ, họ nghĩ rằng sớm muộn bệ hạ cũng sẽ tịch thu hết tài sản của họ. Nếu như còn ở Phong Châu, là đất cũ của họ, ít nhất khi cần họ vẫn có thể kích động dân chúng để chống lại ngài, nếu như chọn kinh đô ở nơi khác họ sẽ như bầy cá mắc cạn. Vua ngắt lời: – Vậy đám quần thần Âu Lạc cũ của ta hẳn cũng nghĩ như vậy phải không? – Bệ hạ, không hẳn là vậy ạ! Đám quần thần của bệ hạ hiểu quá rõ rằng bệ hạ tin tưởng họ hơn đám quần thần cũ của Hùng Duệ Vương. Họ lo ngại rằng đóng đô ở vùng xa lại thì không an toàn cho bệ hạ và cả chính họ nữa. Nếu như đám quần thần Văn Lang cũ nổi lên chống đối lại có cư dân giúp sức không phải sẽ rất nguy hiểm sao? (..Còn tiếp)
“Trích: Ngụ ngôn thời 4.0” Tác giả: Lê Thọ