Người thợ rèn (Phần 2)

0
79

10 năm trôi qua, kể từ ngày các học trò từ biệt bác thợ già, 4 người thợ xứ xa đều đã thành danh, họ đang tiếp bước bác trở thành những bậc thầy kỹ nghệ rèn. Cũng từ lâu, bác thợ già không có chút thông tin nào về người học trò giỏi nhất mình từng dạy, có lẽ bác cũng đã không còn nhớ gì đến anh ta nữa. Một sáng nọ, khi đang chăm sóc cây cảnh như bao ngày, bác thợ thấy một tốp lính ngự lâm cưỡi ngựa phi thẳng đến nhà bác.

Kỵ binh ngự lâm quân

Ban đầu cứ nghĩ rằng họ chỉ tiện đường đi qua, nhưng không phải vậy, đoàn ngự lâm quân đồng loạt xuống ngựa đứng trước cửa nhà của bác. Thấy vậy, bác thợ bèn ra chào hỏi:

– Kính chào tướng quân, chẳng hay các ngài đến tìm lão vì chuyện gì sao?

Viên đại úy chỉ huy trưởng vội cúi chào và đáp lời:

– Chào bác, hoàng tử Albrect ra lệnh cho chúng tôi đón bác vào hoàng cung ngay bây giờ. Mời bác theo chúng tôi.

Bác thợ vội đáp:

– Tướng quân xin về thưa lại với hoàng tử rằng lão đã nghỉ hưu lâu rồi, lão không còn đủ sức để phụng sự ngài nữa.

Viên đại úy đáp lời:

– Xin bác đừng lo, hoảng tử mời bác vào không phải để làm việc nặng nhọc gì đâu ạ. Ngài ấy cần bác kiểm định một món đồ kim khí. Xin bác đi ngay kẻo trễ!

Biết không thể từ chối, bác thợ già bèn lên xe ngựa theo sự hộ tống của ngự lâm quân…

Vào đến hoàng cung, nhưng lính ngự lâm lại dẫn bác thợ đến một khu vườn rộng lớn, từ xa bác thợ đã thấy một xưởng rèn lớn. Vừa bước đến gân, bác thợ bất giác nhận ra người học trò năm nào, anh ta đang đứng cạnh một cỗ máy lớn. Thấy bác thợ, anh chàng cao lớn kia vội bước mau tới. Bác thợ còn chưa kịp định thần lại thì người lính cận vệ đã cúi gập người lên tiếng:

– Muôn tâu hoàng tử Albrect, chúng thần đã hoàn thành nhiệm vụ!

Bác thợ già còn chưa kịp hiểu anh lính kia đang hành lễ với ai thì anh chàng cao lớn kia lên tiếng:

– Tốt lắm, giờ các ngươi lui đi!

– Tuân lệnh. “Anh lính hô lên dõng dạc rồi rút lui ngay sau đó.”

Hoàng tử thợ rèn

Đến lúc này anh chàng cao lớn mới nhìn bác thợ và thân thiện nói:

– Chào thầy, đã hơn 10 năm rồi học trò không qua thăm thầy.

Bác thợ già có chút e dè vúi đầu đáp:

– Hoàng tử, lão đã thất lễ, xin hoàng tử đừng trách tội!

Hoàng tử vội đỡ lời:

– Thầy đừng ngại, là tôi đã cải trang để học nghề rèn của thầy.

Bác thợ trả lời:

– Lão tin là ngài học rèn chắc hẳn không phải chỉ để làm ra vài con dao hay vài lưỡi kiếm

Hoàng tử chỉ tay vào chiếc máy to lớn bên cạnh:

– Chắc chắn là không rồi, tôi học nghề rèn để chế ra cái máy này đây. Nó cấu tạo từ các bộ phận cơ khí mà phải biết rõ nghề rèn mới làm được. Với chiếc máy này, trong 1 tháng một người thợ rèn bình thường cũng có thể chế tạo ra số lượng binh khí bằng tất cả thợ giỏi của kinh thành này có thể làm ra trong cả năm. Muốn trang bị cho quân đội của quốc gia cần phải có những thứ như thế này.

Bác thợ già vỡ lẽ, bác quan sát kỹ chiếc máy, nó có khả năng định hình ra các phôi thép của mọi thiết bị cơ khí, chỉ trong giây lát từ một khối thép vô định hình có thể được biến đổi thành phôi của một lưỡi gươm, chỉ cần đem mài sắc phôi đó là có ngay một lưỡi kiếm tuyệt hảo. Bác thợ già vui vẻ cười và quay sang nói với hoàng tử Albrect: – Hoàng tử, ngài đã trở thành một thợ rèn siêu việt. Cả đời lão chỉ làm ra lưỡi dao cho con người, còn ngài đã rèn ra lưỡi kiếm cho quốc gia. — HẾT —

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here